Sự kế thừa gấp gáp Hoàng_tộc_Valois

Vương triều Capet dường như an toàn trong và cả sau thời kỳ trị vì của Vua Philip IV từ 1285 đến 1313. Philippe đã để lại ba người hoàng tử còn sống (Louis, PhilipCharles) và một công chúa (Isabelle). Nhưng vấn đề bắt đầu trở nên phức tạp khi mỗi người con trai đều lần lượt trở thành vua, nhưng mỗi người đều chết trẻ mà không có hoàng tử thừa kế, chỉ để lại những công chúa không thể kế thừa ngai vàng theo truyền thống. Khi Charles IV qua đời vào năm 1328, sự kế vị của Pháp trở nên rối loạn và khó khăn hơn.

Năm 1328, xuất hiện ba ứng cử viên được tuyên bố chính đáng cho ngai vàng:

  1. Philip, Bá tước Valois, con trai của Charles xứ Valois, người thừa kế gần nhất trong dòng dõi nam giới và là cháu nội của vua Philip III. Vì cha của ông là em trai của vua Philip IV, do đó là cháu gọi bằng bác của Philip IV và là em họ của Louis X, Philip V và Charles IV. Hơn nữa, Charles IV đã chọn ông làm nhiếp chính trước khi ông qua đời.
  2. Joan của Navarre, con gái của Louis X. Mặc dù Philippe V đã sử dụng vị trí của cháu gái để lên ngôi trước vào năm 1316, nhưng Joan vẫn có một tuyên bố mạnh mẽ với tư cách là người thừa kế, cháu nội của Philip IV, và gia đình họ ngoại của bà ban đầu đã ủng hộ bà. Bà tự đứng lên tuyên bố mình có thể lên ngôi sau cái chết của vua cha Louis X. Nhưng cuối cùng, bà chỉ được làm Nữ hoàng Vương quốc Navarre thay vì Pháp, và từ đó vương quốc Navarre có thể được chuyển giao cho những người thừa kế nữ.
  3. Edward III của Anh, con trai của Isabelle của Pháp, con gái và đứa con duy nhất còn sống của Philip IV. Edward tuyên bố ứng cử ngai vàng Pháp với tư cách là cháu ngoại của Philip IV.

Bởi vì ngoại giao và thương lượng đã thất bại, Edward III sẽ phải dùng vũ lực để chống lại các yêu sách của mình nhằm giành được ngai vàng của Pháp. Trong một vài năm, Anh và Pháp duy trì một nền hòa bình không dễ dàng. Cuối cùng, xung đột leo thang giữa hai vị vua dẫn đến việc Vua Philip VI tịch thu Công quốc Aquitaine (1337). Thay vì bày tỏ lòng kính trọng đối với nhà vua Pháp như tổ tiên ông đã làm, Edward tuyên bố rằng bản thân ông là vị vua hợp pháp của nước Pháp. Những sự kiện này đã bùng phát Chiến tranh Trăm năm (1337-1453) giữa Anh và Pháp. Mặc dù cuối cùng nước Anh không thắng được cuộc xung đột kéo dài đó, nhưng các quốc vương Anh và Liên hiệp Anh cho đến năm 1801 vẫn tiếp tục duy trì ngòi nổ chiến tranh âm ỉ với Pháp, ít nhất là về mặt chính thức một yêu sách đối với ngai vàng của Pháp.[3]